Đăng nhập
WEBSITE CÁ NHÂN CỦA TÁC GIẢ CHU HỒNG ĐÔNG. NƠI LƯU GIỮ VÀ GIỚI THIỆU CÁC BÀI VIẾT CỦA TÁC GIẢ. CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐÓN ĐỌC CÁC BÀI VIẾT TRÊN TRANG NHÀ CỦA CHU HỒNG ĐÔNG. XIN GHI RÕ TÊN TÁC GIẢ KHI SỬ DỤNG LẠI CÁC BÀI VIẾT TRÊN WEBSITE




Từ khóa
Danh mục

CHUYỆN HAI CHÚNG MÌNH (Phần 2)

 Kỷ niệm về tình yêu bao giờ cũng đẹp. Có những điều chưa bao giờ nói hết. Từ nửa bên kia nhìn lại cùng một chuyện tình ...

Chiều nay, tan sở em chậm chậm đi về trên con đường quen thuộc, thoảng đâu đó mùi hương hoa sữa ngọt ngào em mới giật mình nhận ra rằng: Mùa thu đã tới! Có thật là mùa thu đã tới rồi không anh? Đúng là thu đã sang rồi anh ạ! Hoa sữa đã ngát hương trên con phố em về rồi đó anh! Hương sữa nồng nàn, loài hoa mà em thích đã đến nhưng sao em lại thấy trong lòng mình hiện diện một nỗi buồn man mác. Thời gian trôi nhanh thật, em của mùa thu này có gì khác mùa thu xưa? Thu này em vẫn vậy, em vẫn một mình trên lối về.

“Đếm bước thời gian trôi qua trước ngõ

Thấy cuộc đời thiếu vắng nửa vòng tay”

Thu này anh sao rồi? Câu hỏi đó em tự mình đặt ra nhưng không sao trả lời được. Em luôn là kẻ hiếu thắng, luôn thích tự tìm cho mình câu trả lời trước mọi vấn đề, vậy mà hôm nay em lại không trả lời được câu hỏi của chính mình. Ôi! mất mặt quá, không lẽ lại đi hỏi anh?

Mình phải có câu trả lời, em tự nhủ lòng mình vậy và em đã gọi điện cho anh. Khi đầu dây bên kia vừa có tín hiệu bắt máy em – vẫn cái giọng bướng bỉnh của ngày xưa: “Đếm bước thời gian đi quan trước ngõ/ Thấy cuộc đời thiếu vắng nửa vòng tay”. Em không ngạc nhiên khi đầu dây bên ấy vẫn giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm: Sao em lại ngốc nghếch đi đếm thời gian như thế, em có đếm thì thời gian vẫn sẽ trôi cơ mà. Em chưa kịp nói thêm gì thì vẫn giọng nói ấy:

“ Em đếm bước thời gian đi qua trước ngõ

Thấy cuộc đời thiếu vắng nửa vòng tay

Anh đếm thời gian lặng lẽ từng ngày

Thấy cuộc đời thiếu bàn tay em hiền dịu”

Anh biết không, giây phút đó em thấy mình thật hạnh phúc khi nhận ra rằng cũng đang có thêm một kẻ ngốc nghếch ngồi đếm thời gian như em đấy thôi.

“Trở về nhà sau mỗi chiều tan sở

Chạm vào đâu anh cũng thấy bơ vơ

Phòng trống trải, đêm dài quên giấc ngủ

Chờ em về nhưng không phải trong mơ”

Và giây phút này đây, em đã gặp anh, vẫn anh đó của ngày xưa mà không phải anh của ngày xưa, cái cảm giác mới mẻ mà thân thương mà đến giờ này em cũng không hiểu nổi.

Chiều thu đi bên anh trên con phố quen thuộc sau cơn mưa kéo dài, vẫn đó mùi hoa sữa quen thuộc, bất chợt anh ôm chặt em vào lòng và nói:

“Về bên anh, em nhé, chiều nay

Thái Nguyên mưa, mưa cũng đã trọn ngày

Về sưởi ấm căn phòng riêng bé nhỏ

Cho anh quên nhiều lúc mình rất say”

Em tự hỏi, mình đã sống qua những ngày không có anh thế nào nhỉ? Công việc cuốn em đi cùng với bộn bề lo toan cả cuộc sống đời thường, dù luôn cố gắng nhưng có những lúc em thấy thật mệt mỏi và cô đơn. Anh ạ, cần lắm một bờ vai vững chãi để em có thể tựa vào những lúc yếu lòng, cần lắm một bàn tay ấm áp luôn nắm chặt lấy tay em và đưa em đi hết con đường đời. Em cần có anh và một lần nữa em lại ngốc nghếch đếm thời gian.

“Có những lúc ta thấy mình mỏi mệt

Bởi cuộc đời còn thiếu dáng hình anh

Thời gian ơi! Nâng đôi chân thật khỏe

Sải bước dài đưa tôi đến bên anh”

Mình đã đến bên nhau nhẹ nhàng thế phải không anh?

Em và anh đã là một giờ đã là một gia đình nhỏ. Cả hai ta lại trở về với công việc hàng ngày. Em biết anh là người luôn tận tụy với công việc nên anh có rất nhiều mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp… và kèm theo đó là những bữa tiếp khách, tiệc tùng. Anh luôn trở về nhà khi đã ngà ngà men rượu và đôi khi còn say khướt ngủ quên lời hứa cùng em đi sinh nhật bạn. Cảm giác cô đơn giờ vây kín lòng em.

“Chẳng yêu đâu những lúc anh say

Bởi rượu bia sau mỗi chiều tan sở

Để mình em trong căn phòng nhỏ

Đợi anh về, biết đến bao giờ?”

Em đã giận anh rồi. Chiến thuật “không thèm nói chuyện” đã được em áp dụng triệt để ngay ngày hôm sau. Buổi trưa hôm đó anh rất “ngoan” khi về nhà ăn trưa cùng cả nhà (bình thường chả mấy khi anh không có tiệc buổi trưa anh nhỉ?) nhưng em vẫn giữ nguyên chiến thuật mặc dù anh đã cố gắng giảng hòa. Chiều đi làm về em đã thấy anh ở nhà, có nghĩa là hôm nay anh về trước em, một sự kiện hy hữu. Chiều tan sở anh còn có cả một tập đoàn đợi ngoài quán bia, các anh còn phải đi “kích cầu” tiêu dùng mặt hàng bia trên địa bàn tỉnh cơ mà. Thái Nguyên có cả một nhà máy sản xuất bia này, rất gần Hà Nội để “nhập khẩu” bia này ... nên tan sở là các anh phải đi làm “nhiệm vụ” chứ?! Vậy mà hôm nay anh lại về nhà trước em? Vui lắm nhưng em vẫn quyết tâm không thay đổi chiến thuật, không thèm bắt lời anh mặc dù anh tíu tít kể chuyện.

Em có thói quen luôn soi gương sau khi thay bộ đồ công sở bằng đồ mặc ở nhà trước khi chuẩn bị bữa tối (vì em luôn muốn xinh mọi lúc, mọi nơi trong mắt anh mà), nhưng chiếc gương trên bàn trang điểm của em hôm nay sao lại có mảnh giấy màu xanh nho nhỏ với nét chữ quen thuộc? Em đọc thầm những dòng chữ viết trên mẩu giấy:

“Anh thương nhiều hơn những lúc đợi chờ

Đàn ông là thế: Say và mơ

Nam không tửu, cờ không gió

Thiếu vắng em rồi anh thẫn thờ...

Anh yêu nhiều hơn những lúc em đợi chờ

Vì anh nhiều làm em làm thơ

Bài thơ em viết bằng nỗi nhớ

Anh biết đền em gì bây giờ?!

Ai cần anh đền gì chứ, chỉ cần anh về để cùng ăn bữa tối có đầy đủ tất cả thành viên là được thôi mà. Chiến thuật “không thèm nói” được anh chấm dứt bằng tình yêu thương ngọt ngào như thế.

Ai cũng có những sở thích, những đam mê của riêng mình phải không anh? Anh thích vui vẻ với bạn bè sau một ngày vất vả với công việc, cũng có khi đó lại là lúc anh bàn chuyện công việc. Còn em, cũng như bao người phụ nữ khác, em cũng thích “shopping” với bạn bè, em cũng yêu thể thao, em cũng đam mê: nước sấu, nước me, chè dừa, ốc luộc .... Nhưng đằng sau những sở thích đó là cả một gia đình yêu thương với tiếng bé yêu bi bô gọi mẹ, gọi ba phải không anh? Đã từ lâu em chọn hai tiếng gia đình!

“Ai cũng có một niềm vui nho nhỏ

Anh là cà quán sá, bạn bè

Em “shopping” cầu lông, tennis

Làm sao để cân bằng anh nhỉ?

Để căn phòng mình tràn ngập tiếng trẻ thơ”

Em biết anh yêu em và con rất nhiều khi anh viết:

“Ai cũng thế em nhỉ, con là tất cả!

Là chiếc cầu nối cuộc sống hai ta

Dù cách biệt cả trăm ngàn sở thích

Nhưng về nhà con có mẹ có ba.

Ai cũng thế em nhỉ, con là tất cả !

Là món quà trời ban cho chúng ta

Dù đi xa đến trăm ngàn vạn dặm

Nghĩ đến con ai cũng muốn về nhà”

Em sẽ không bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên làm mẹ. Em biết anh cũng ngập tràn hạnh phúc khi lần đầu tiên làm cha, giọt nước mắt lăn dài trên má, giọt nước mắt của niềm hạnh phúc khi nghe con cất tiếng khóc chào đời. Trong khi cả gia đình đang ngất ngây hạnh phúc vì được đón thêm một thành viên nhỏ bé, truyền tay nhau bế bé yêu thì anh lại đến bên em, anh nắm chặt bàn tay em còn đang run rẩy vì ca vượt cạn, đặt nhẹ lên trán em nụ hôn và nói: “Cám ơn em! Anh và con yêu em yêu em rất nhiều! Giờ em cảm thấy trong người thế nào?” Từng lời anh nói, suốt cuộc đời này em sẽ chẳng bao giờ quên được. Em hạnh phúc vì bên em luôn có anh.

“Anh vẫn nhớ ngày lên chức ba, anh khóc

Thương em nhiều hơn, giờ con cũng một phần

Phụ nữ muôn đời bao dung như biển cả

Sống là cho chả một phút phân vân”

Nhà hàng xóm hôm nay ai mở nhạc thật to, người nhạc sỹ như nói hộ lòng em.

“Có khi bước trên đường hun hút

Em tự hỏi mình ta đang đi về đâu

Nếu ngày đó em không đi về phía anh

Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?”

Em chẳng hiếu thắng tự đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: “Không gặp anh giờ này em thế nào?” đâu vì suốt cuộc đời này em đã có anh rồi mà.

Nhìn anh và con vui đùa dưới sân nhà em thầm cảm ơn cuộc sống đã mang anh và con đến bên em. Mọi người vẫn nói em thông minh nhưng em lại thấy mình vô cùng ngớ ngẩn? Tại sao em lại có thể yêu cùng một lúc hai người đàn ông giống hệt nhau, một “to đùng” và một “bé xíu”, tại sao em lại yêu họ đến thế nhỉ? Đúng rồi, em ngớ ngẩn thật. Em sẽ ngớ ngẩn suốt cuộc đời này và nếu có kiếp sau thì em cũng vẫn sẽ ngớ ngẩn anh ạ!

“Ba là cây nến vàng

Mẹ là cây nến xanh

Con là cây nến hồng

Ba ngọn nến lung linh

Thắp sáng một gia đình”

Thái Nguyên, tháng 9 năm 2012

 D.T

 
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 



Số sản phẩm : 0
Thành tiền : VND
Xem giỏ hàng

© Bản quyền các bài viết trên trang này thuộc về tác giả: Chu Hồng Đông
Địa chỉ: Thành phố Thái Nguyên, tỉnh Thái Nguyên, Việt Nam
Email: chuhongdong2@gmail.com
Điện thoại liên hệ (Vinaphone): 0916496622 
Ghi rõ tên tác giả khi sử dụng lại các bài và ảnh trên trang này vào mục đích thương mại.

Tự tạo website với Webmienphi.vn