Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn
Hôm nào em về, bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê
Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương….
Mười chín câu hát, sáu lần ông lặp lại một cuộc chia tay với một người con gái, đó là “Ngày mai em đi”. Xưa, có người bảo người con gái yêu kiều dáng liễu ấy là Bích Khê, và được ông khéo léo ghép vần trong câu hát để trở thành “Trời cao níu bước sơn khê”. Sơn – Tên ông và Khê là Bích Khê bạn ông. Nhạc sỹ xa rồi, câu truyện ấy nằm lại, tôi thì vẫn thích hiểu câu hát ấy theo cách của riêng mình. Đó là sự quyến luyến của thiên nhiên mà lòng người tức cảnh tạo thành. Sơn khê (ngoài tên của hai người yêu nhau ấy) có nghĩa là khe núi. Ngày mai em đi, chiều buông sương, như phong kín không gian lại, mây trời cao tít cũng bị núi non này “níu bước” không muốn chia lìa. Không gian như vậy mà ngày mai em đi. Chia ly có bao giờ vui được, biển da diết nhất khi em rời xa ấy. Biển nhớ tên em gọi về; Biển nhớ em quay về nguồn; Cồn đá rêu phong rũ buồn; Biển có bâng khuâng gọi thầm … Biển được nhân cách để biết nhớ nhung, gọi về. Rồi em thì xa thật, tiếng biển vẫn “bâng khuâng gọi thầm” mong em về nguồn. Cái cội nguồn của tình yêu vì nó xuất phát từ biển quê hương.
Miền bắc mùa xuân lạnh lắm, người ta ít tìm đến biển mùa này. Tôi có một may mắn là được ngắm biển mùa xuân, khi một ngày đầu tháng 3 năm 2011 được về
Ngày mai tôi về lại Thái Nguyên, xa biển Nam Định, cũng hết mùa xuân mất rồi (tháng ba rồi mà) nên nghe câu kết của Biển nhớ “Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương” thấy xúc động trong lòng quá. Sang 29 tuổi rồi, xa em đã nhiều năm, tôi vẫn còn một bóng. Thương cho mình chăng khi “nghe trời gió lộng” mà áo chăn không che ấm nổi kiếp người?
Cảm ơn Trịnh đã thêm một lần giúp tôi gặp được lòng mình, ngoài Diễm Xưa mà tôi thường hay hát, còn có một nỗi nhớ dịu êm mang tên của Biển. Dù đất nước chữ S này trên 3.444 km bờ biển, thì vẫn còn 1 bờ biển riêng mang tên: Biển nhớ Trịnh Công Sơn .
Bài và ảnh :